Xứ Đoài là nơi có núi sông kỳ tú, cảnh quan thiên nhiên phong phú đa dạng. Từ hàng ngàn năm nay, cho dù đã bao lần thay đổi vị thế hành chính nhưng cái cốt tính xứ Đoài, cái hồn văn hoá bản thổ của xứ sở thì vấn như còn lắng đọng xuyên thời gian và cả không gian trong những công trình kiến trúc văn hoá - lịch sử mà cụm di tích chùa Đôi Hồi và đền Tam Phủ thôn Thu Quế, xã Song Phượng, huyện Đan Phượng, ngoại thành Hà Nội là một địa chỉ như thế.
Chùa Đôi Hồi, thuộc thôn Thu Quế, xã Song Phượng, huyện Đan Phượng. Từ trung tâm thủ đô Hà Nội theo đường QL 32, đến ngã ba đê thị trấn Phùng, rẽ tay trái, đi khoảng 3 km là đến di tích. Chùa nằm ở ven làng, toạ lạc trên một khu đất rộng, thoáng đãng, phía tây giáp bờ đê sông Đáy, phía đông và phía bắc giáp xứ đồng Con Chim của làng, phía nam giáp xã Minh Khai, huyện Hoài Đức.
Theo truyền thuyết, nơi đây xưa kia thờ thuỷ thần có công giúp dân đắp đê trị thuỷ.
Sau nhiều lần tu sửa và xây dựng lại, hiện nay, chùa Đôi Hồi nằm trên một khu đất rộng, cao ráo, quay hướng chính tây, hướng về Phật tổ, là hướng phù hợp với phong thuỷ của Phật giáo truyền thống.
Về cấu trúc, chùa Đôi Hồi được bố trí theo một trục dọc, thứ tự từ Cổng chùa, Nhà khách, Chùa chính và cuối cùng là Gác chuông, hai bên là hai dãy nhà khách.
Nhìn chung kiến trúc và trang trí kiến trúc chùa Đôi Hồi tương đối đơn giản, niên đại muộn vào khoảng cuối thể kỷ 19. Giá trị tiêu biểu ở di tích chính là nghệ thuật tạo tác tượng và các di vật hiện vật được lưu giữ ở di tích.
Chùa Đôi Hồi là một di tích lịch sử, văn hoá nghệ thuật và cách mạng tiêu biểu của địa phương. Từ khi ra đời, ngôi chùa vẫn tồn tại và gắn bó mật thiết với nhân dân ở đây. Mặc dù có sự tàn phá của thiên nhiên, chiến tranh, con người nhưng di tích luôn được nhân dân hết lòng bảo vệ và tôn tạo. Từ xa xưa, ở chùa không có sự, sãi trông coi nhưng di tích vẫn được chính quyền và nhân dân địa phương quản lý và tổ chức hoạt động đúng Luật Di sản văn hoá góp phần "Xây dựng và phát triển nền văn hoá Việt Nam tiên tiến, đầm đà bản sắc dân tộc".